Khi bạn đếm từ số 0

“1…2…3″ hay “oẳn tù tì”, những đứa trẻ luôn đếm như thế trong biết bao trò chơi của chúng. Một lần tôi hỏi đứa em: “Sao em không đếm từ số 0: 0…1…2…3?”. Em nhìn tôi ngạc nhiên.
Mỗi số đều bằng số 0 cộng với chính nó…
Đó là điều tất nhiên mà cũng chẳng có ý nghĩa gì, việc gì phải viết thế. Nhưng khi một người vô danh không ai biết tới cộng nghị lực và tài năng, trở thành một nhà bác học lừng danh; một bác nông dân từ bàn tay trắng cộng lòng quyết tâm, sự tháo vác, vượt lên đói nghèo, làm giàu cho gia đình và quê hương, thì quả thật “Số 0″ không phải là vô nghĩa.
Bạn hãy bắt đầu đếm từ “Số 0″, bắt đầu từ bản thân mình, cộng niềm tin và tri thức tuổi trẻ, bạn sẽ biết mình bắt đầu từ đâu đến đâu, đừng đếm những đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ, từ những ngôi nhà hay từ những chiếc xe đắt tiền rú ầm trong đêm. Những con số đếm từ những thứ đó không thể đứng vững trong cuộc sống, bởi dưới chân họ không phải thứ gì họ tự làm ra, họ không biết bắt đầu từ đâu và cũng không biết mình sẽ đi đến đâu. Không có nơi bắt đầu cũng không có điểm kết thúc.
Bắt tay vào mọi việc từ con “Số 0″ và là nên cả thế giới, dù đó là một thế giới nhỏ của riêng mình thì bao giờ cũng cảm thấy vui sướng nhiều hơn khi phải phụ thuộc vào người khác, đúng không?
Chúng ta biết nói “Không” với những nhu cầu chưa đúng lúc của bản thân, biết nói “Không” trước những cám dỗ nguy hiểm của cuộc sống, biết nói “Không” trong hôm nay để có nhiều trong ngày mai.

1,000,000 lớn hơn 999,999 cho dù nó gồm rất nhiều số 0, nhưng nếu các bạn đảo các số 0 lên trước thì chúng trở nên vô nghĩa và trở thành con số hầu như không đáng kể bên cạnh 999,999, nó sẽ càng vô nghĩa khi bạn nói: “Tôi không biết!”, “Tôi không làm được!”, “Tôi không thể!”.

Hãy hiểu số 0 và đặt nó đúng chỗ, bạn sẽ ngạc nhiên trước ý nghĩa của con số tưởng như vô nghĩa này.

Sưu tầm

Triết lý cà phê!

Phàm là đàn ông và một phần…đàn bà, ai cũng có ít nhất một lần nhâm nhi ly cà phê! Có thể vì nghiện, cũng có khi chỉ hiếu kì muốn biết cái mùi vị của nó thế nào mà sao nhiều người có thể uống ngon lành đến vậy, cũng có người thôi thì uống theo mấy người cùng bàn!!!
Còn tôi, một kẻ nghiện cà phê có thâm niên thì uống nó cả lúc vui lẫn lúc buồn, lúc một mình cũng như lúc nhiều mình. Nhưng tôi thích đến uống ở những quán cạnh hồ hay cạnh biển thì càng tốt, nếu không thì đó là một cái quán có cái vài cái cửa sổ nhìn ra phố…để vừa nhâm nhi ly cà phê vừa ngắm chân dài đi lại. Nói ra thì xấu tính, nhưng một ngày không có cà phê sẽ rất khó chịu, còn nhâm nhi cà phê mà không ngắm chân dài thì có vẻ bớt ngon!
Bữa nay vừa nhâm nhi ly cà phê vừa “xớt” trên cái anh “gu gồ” để xem thiên hạ uống cà phê thế nào! Té ra đâu chỉ mỗi mình mình nghiện cà phê. Tập hợp những kẻ nghiện cà phê trên thế giới này vào cũng đủ bằng một quốc gia cỡ bự chứ vớ vỉn gì đâu! Chả vậy mà người ta nghiên cứu ra cả một cái gọi là “triết lý cà phê”, mình tìm mãi chả thấy tác giả. Đọc cũng hay và mạn phép chế biến lại theo hương vị của riêng mình. Lưu ý với bạn đọc, nguyên liệu chính và cách pha vẫn là của tác giả tôi chỉ chế biến theo cách uống của tôi!
Thứ nhất là chế biến cà phê: Hãy làm đúng cách, xay cà phê cho vừa, đừng quá mịn vì như thế cà phê sẽ rất đắng, còn nếu bạn xay nó thô, cà phê của bạn sẽ rất nhạt.
Điều này cũng giống như các mối quan hệ trong cuộc sống của chúng ta vậy, bao gồm tình cảm gia đình, tình yêu, tình bạn và các mối quan hệ khác. Nếu chúng ta hồ hởi, vồn vã, quan tâm nhiều quá có khi sẽ làm cho các mối quan hệ ấy xấu đi. Người yêu thì khó chịu vì họ có cảm giác ngột ngạt mất tự do, còn sếp có khi tưởng bạn có mưu đồ gì mà săn đón ân cần đến vậy. Nhưng nếu chúng ta hời hợt quá, như việc xay cà phê thô (to) quá thì rút cuộc mọi mối quan hệ sẽ trở lên rất “nhạt”! Nên hãy thận trọng.

Thứ hai, Đã pha rồi không để quá lâu, hãy uống khi còn nóng, khi bạn vừa pha xong (tất nhiên uống với đá hay để nguyên là tuỳ bạn), bởi nếu giữ ấm lâu mùi vị của nó sẽ rất tệ và bạn sẽ không thể tận hưởng cảm giác sảng khoái khi thưởng thức.
Điều này nó giống như cách mà bạn giải quyết công việc hay bắt gặp cơ hội vậy, đừng suy nghĩ quá lâu. Bởi không làm thì chắc chắn việc sẽ không xong, bạn sẽ không thể thất bại nhưng cơ hội để thành công cũng là số không tròn trĩnh và cơ hội thì có thể đi qua, tất nhiên suy nghĩ của bạn vẫn còn nguyên trong đầu. Điều này còn giống cách ứng xử của chúng ta với chính tâm trạng của chúng ta những lúc buồn bực…Buồn bực là không thể tránh trong cuộc sống, nhưng không nên để lâu bởi nó sẽ biến mọi thứ trở lên rất tệ (chắc chắn thế)
Thứ ba, Đừng nên chỉ biết một loại…Tức là không nên uống một loại cà phê, không nên uống chỉ ở một chỗ và không nên uống bằng một cách uống bởi, dù cà phê ấy có ngon đến mấy nhưng nếu uống hoài vị ngon của nó sẽ giảm đi. Dù không gian nơi bạn uống có đẹp đến mấy, nhưng nếu ngày nào cũng ngồi nó sẽ thành rất bình thường. Dù bạn có cách uống sành đến mấy, nhưng nếu lặp đi lặp lại qua các ngày, nó sẽ rất nhàm chán, nhạt nhẽo. Trừ khi bạn có thể biến cà phê thành…cà phê đạo!
Điều này giống gì nhỉ? Đó là luôn luôn làm mới mình, làm mới trong quan hệ, làm mới trong công việc, cách giải quyết vấn đề, tuy nhiên đừng biến cà phê thành ca cao là được! Thế giới luôn vận động, bạn không thể mãi giữ một lề thói xưa cũ, nó dễ biến bạn thành một kẻ lạc lõng giữa cuộc đời.
Thứ tư, đừng hâm lại cà phê, bởi như thế mùi vị sẽ bị mất và uống sẽ không ngon.
Điều này giống như việc chúng ta sống ở ngày hôm nay mà cứ gặm nhấm những sai lầm hay bay bổng với ánh hào quang của ngày hôm qua. Mọi thứ đã đi qua, dù có tốn bao nhiêu công sức và tiền của cũng không thể thay đổi đước quá khứ vì thế đừng mất công nghĩ về quá khứ! Cách tốt nhất là bạn phải biết thưởng thức ly cà phê mình đang có, nếu đã để nguội lâu thì hãy bỏ đi và gọi một ly khác, đó là cách giải quyết tốt nhất.
Thứ năm, có thể sử dụng bã cà phê phơi khô vào những công việc như để vô đáy tủ, góc phòng sẽ có tác dụng khử mùi hay đuổi côn trùng, hoặc dùng để bón cây rất tốt. Nhưng đừng sử dụng bã cà phê để pha một ly khác dù người uống không biết.
Điều này là gì? Không được tuỳ tiện và lãng phí trong cuộc sống, không dễ dàng vứt bỏ mọi thứ nhưng cũng không được sử dụng bừa bãi! Đừng nhấm nháp những gì đã cũ, cũng đừng vứt bỏ những gì không dùng được vào việc này nhưng có thể hữu ích cho việc khác.

Cà phê tuy đắng, nhưng nó giúp bạn tỉnh táo, giảm cân và ở một mức độ nào đó giúp bạn phòng chống ung thư!? Muốn pha một ly cà phê ngon đòi hỏi bạn phải có sự hiểu biết nhất định về nó, đừng chỉ biết uống hãy học cả cách pha nếu bạn không muốn cả đời phải sống nhờ kẻ khác. Có nhiều loại cà phê, có nhiều nơi để uống và cũng không chỉ có một cách thưởng thức…Bạn hãy chọn một cách cho riêng mình!

Sưu tầm

9 điều cần ghi nhớ trong cuộc sống

1.Khi gặp được người mà bạn thật sự yêu thương: Hãy nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, tất cả sẽ không còn kịp nữa.
2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được: Cần giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ.
3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn: Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với họ vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.
4. Gặp người đã từng yêu bạn: Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạn hiểu thêm về tình yêu.
5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn: Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.
6. Gặp người đã từng phản bội bạn: Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.
7. Gặp người bạn đã từng yêu: Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?
8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn: Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cuộc sống phong phú và đa dạng của bạn.
9. Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã yêu bạn, vì bạn và người ấy đang hạnh phúc.



Sưu tầm

Làm nguội cơn nóng giận

Giữ bình tĩnh trong nhiều tình huống được coi là “nhiệm vụ bất khả thi” với chúng ta, tuy nhiên, nóng nảy không bao giờ là giải pháp được lựa chọn khi giải quyết rắc rối. Để không thường xuyên nổi nóng, bạn nên nhớ điều này: làm thế là vì bạn, nóng giận chỉ thiệt thân thôi! Nếu lỡ có ai “chọc giận”, hãy thử làm cách sau xem sao.
1. Bỏ đi: Trong một cuộc tranh luận, đến lúc cao trào mà im lặng bỏ đi thì ấm ức quá, tuy nhiên to tiếng và cáu giận cũng không giải quyết được vấn đề? Hãy biết “ngưỡng” của mình, khi cuộc trò chuyện căng thẳng đến mức báo động, bạn hãy dừng lại, bỏ ra ngoài hoặc đi đâu đó để tránh không “lỡ lời”. Khi bình tĩnh hơn, bàn luận mọi việc vẫn dễ dàng hơn
2. Nhắm mắt trong giây lát: Gặp chuyện khó chịu, hãy tạm nhắm mắt lại trong chốc lát, tạm thời để thế giới “biến mất” một chút, bạn sẽ có được sự tập trung và bình tĩnh hơn.
3. Không gian yên tĩnh: Đang “bốc hỏa” mà ở chỗ ồn ào càng có nguy cơ khiến lửa cháy to hơn. Nên tìm nơi nào đó yên tĩnh (tốt nhất bạn nên chuẩn bị vài chỗ như vậy) để được ở một mình, bạn cần để cho thần kinh của mình được “xoa dịu” đôi chút, mà làm điều đó không gì bằng “bậc thầy” yên lặng đâu.
4. Uống nước: Khi nóng giận, nên uống một ly nước, cách này có thể cũ rích nhưng hiệu quả. Bạn cũng có thể tìm thấy sự “hỗ trợ” tuyệt vời của nước cho sự bình tĩnh như nhìn ngắm hồ cá, rửa mặt hoặc có thời gian thì đi tắm cũng sẽ có hiệu quả tuyệt vời khi cần đuổi cơn cáu bẳn đi nơi khác.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg nong gian zps18ba9825 Làm nguội cơn nóng giận
5. Hít thở sâu: Không cần là bậc thầy Yoga bạn vẫn có thể trở nên điềm tĩnh hơn. Hít thở giúp cung cấp oxygen cho não và các cơ quan trọng yếu của cơ thể, giúp chúng ta tỉnh táo hơn. Hãy thực hành phương pháp thở sâu như sau để cảm thấy dễ chịu hơn:
- Hít vào bằng mũi và đếm từ 1 – 4
- Dừng lại và đếm từ 1 – 4
- Thở ra chầm chậm, đếm từ 1 – 4
- Tạm nghỉ, đếm từ 1 – 4 (không hít thở)
- Thở theo nhịp bình thường 2 nhịp
- Tiếp tục hít vào theo bước đầu tiên.
6. Nghe nhạc: Những giai điệu nhẹ nhàng, êm dịu sẽ giúp cho những dây thần kinh đang căng như dây đàn của bạn thư giãn. Tùy vào sở thích của bạn mà có thể chọn loại nhạc phù hợp, có thể bạn ngạc nhiên nhưng nhạc rock với nhiều người lại là “thuốc” trị sự nóng nảy của họ đấy.


Sưu tầm

Đừng đầu hàng!

Có lẽ đã từng trong đời chúng ta thấy cuộc sống có quá nhiều khó khăn, quá nhiều chông gai thử thách và đôi khi thật bất công bằng, người thì được quá nhiều, người thì không có gì…Cũng có nhiều ước mơ được viết ra, được nói lên vô cùng tươi đẹp và ý nghĩa nhưng rồi nó vẫn chỉ là giấc mơ để thi thoảng bên chén trà người ta nói với nhau! Ước mơ, khát vọng suy cho cùng ít nhiều ai chẳng có nhưng không có nhiều người hiện thực được ước mơ, được khát vọng của mình bởi những khó khăn, những thử thách mà người ta gặp phải trên đường đi đến nó. Có những khó khăn, có những thử thách chúng ta vượt qua, nhưng có những khó khăn chúng ta tưởng chừng như không thể vượt qua và chúng ta đã từ bỏ…
Đừng đầu hàng! Hãy đọc tiếp phần sau để thấy rằng trên đời không gì là không thể đạt được. Mọi giấc mơ, mọi khát vọng đều thành hiện thực nếu bạn nỗ lực cố gắng hết mình.
Ngày 22/5 tới người có cái biệt danh “sọ dừa” Nick Vujicic sẽ sang Việt Nam để giao lưu và truyền cảm hứng cho hàng ngàn người khuyết tật cũng như khỏe mạnh tại đây. Anh là một chàng trai người Úc, sinh năm 1982 hiện đang sống ở Mỹ. Nick là một người đặc biệt, vì anh không có chân, không có tay khi sinh ra vì thế mà anh có biệt danh “sọ dừa” Nhưng vượt lên tất cả, anh đã sống một cuộc sống tuyệt vời. Anh làm được những việc mà những người lành lặn chúng ta vẫn làm và làm những việc lớn hơn mà người đầy đủ chân tay không phải ai cũng làm được, đó là đi khắp thế giới truyền cảm hứng và nghị lực sống cho rất nhiều thanh niên. Anh là hiện thân cho sự lỗ lực hết mình vượt qua mọi rào cản, vượt qua mọi khó khăn để đến với thành công. Hiện anh là chủ tịch tổ chức quốc tế Life without limbs và là giám đốc công ty thái độ sống Attitude is Altitude. Một người khuyết tật còn làm được vậy, tại sao chúng ta lại dễ dàng từ bỏ?
Bạn cũng hẳn đã một lần đọc một trong những quyển sách thuộc bộ sách “Súp gà dành cho tâm hồn” của Jack Canfield. Ông là một người thành công, một diễn giả, một tỷ phú Mỹ. Bộ sách “Súp gà dành cho tâm hồn” nổi tiếng trên khắp thể giới. Nó được thời báo New York Time gọi là “hiện tượng xuất bản của năm” và được ghi vào kỷ lục Guinness là tác giả được yêu thích nhất với cùng 7 tựa sách trong bộ “Chicken Soup for the Soul”. Hiện bộ sách đã được dịch ra hơn 40 thứ tiếng với hàng trăm triệu quyển được bán trên toàn thế giới. Nhưng bạn có biết, trước khi ông và bộ sách thành công vang dội như thế nó đã từng bị 144 nhà xuất bản từ chối phát hành, một con số khó tin nhưng hoàn toàn là sự thật bởi nó được nói ra bởi chính Jack! Vâng, bạn có làm được vậy không? Bạn đã thử một công việc nào tới ngần ấy lần mà vẫn chưa thành công? Tôi tin là chưa ai trong chúng ta đủ kiên nhẫn làm việc gì đó tới ngần ấy lần. Nhưng Jack thì có và ông đã thành công ở lần thứ 145! Vậy nếu bạn vẫn than vãn rằng, tôi đã thử nhiều lần nhưng không được, xin bạn tiếp tục thử…bạn sẽ thành công.
Bạn cũng đang mong ước mình có một chiếc Iphone 5 hay một chiếc Ipad, những thiết bị công nghệ hot nhất hiện nay. Bạn có biết để có những chiếc Iphone, Ipad như ngày nay, cha đẻ của chúng Steve Jobs người đồng sáng lập ra Apple đã bị tống cổ ra khỏi công ty ấy, công ty của mình vào năm 1984. Bạn đã từng bị đuổi khỏi nơi do mình thành lập ra chưa? Có điều gì tồi tệ hơn thế không? Jobs đã từng, nhưng ông không nản, ông đã mở ra NeXT và rồi ông lại trở về Apple.

Cuộc sống vốn không chỉ có màu hồng, khó khăn luôn luôn là một phần tất yêu của cuộc sống, khó khăn đó ai cũng gặp phải chứ đâu phải dành riêng cho ta! Nhưng có hàng ngàn hàng triệu người trên thế giới này vẫn thành công vì họ luôn luôn nỗ lực, họ không bao giờ đầu hàng. Những người thành công ấy có đủ thành phần từ người bình thường tới những người gặp khuyết tật nặng nề như Nick! Đừng ngồi đó than vãn với những khó khăn mà mình đang gặp phải, bởi bạn có than cỡ nào khó khăn cũng không được giải quyết và khát vọng vẫn chỉ là khát vọng. Hãy đứng lên hành động và đừng bao giờ đầu hàng!

Sưu tầm

10 cách giúp bạn thoát khỏi nỗi buồn

Bạn đang buồn chán đến mức không thiết tha với nhịp sống sôi động? Bạn đang vùi mình gặm nhấm nỗi buồn? Những cách sau sẽ giúp bạn sớm thoát khỏi tâm trạng đáng chán đó.
1. Gọi cho một người bạn
Cầm lấy điện thoại và gọi cho một ai đó. Một người mà bạn tin cậy để có thể chia sẻ mọi nỗi vui buồn. Hãy khóc – nếu bạn không cầm được nước mắt. Chỉ cần có thể chia sẻ nỗi lòng mình với một ai đó là bạn đã thấy mình vơi được một nửa nỗi buồn.
2. Đi dạo
Hít thở không khí trong lành ở công viên là một cách lấy lại tinh thần hiệu quả. Hãy đi dạo, không nỗ lực như khi bạn tập thể dục mà chỉ đơn giản là ra khỏi giường và chuyển động, bạn sẽ thấy lòng mình thư thái.
3. Hãy tha thứ cho bản thân
Hãy viết những chuyện gì bạn cảm thấy mình đã làm thật xuẩn ngốc, điên rồ trong quá khứ, viết tất cả những sai lầm của mình và cho chúng trôi đi. Tha thứ cho bản thân để bạn có thể thanh thản tập trung cho cuộc sống tươi đẹp trước mắt và không quẩn quanh với những dằn vặt trong quá khứ.
4. Tắm
Một khoảnh khắc riêng tư, yên tĩnh trong phòng tắm sẽ giúp bạn thư thái và yêu đời hơn.
5. Dọn dẹp
Căn nhà bề bộn sẽ càng làm cho bạn cảm thấy cuộc sống mệt mỏi hơn. Hãy bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng, hoặc đơn giản chỉ là sắp xếp lại phòng. Bạn sẽ thấy “nhẹ” mắt hơn và tâm hồn cũng trở nên dịu dàng hơn.
6. Hãy đặt và cố gắng hoàn tất những mục tiêu nhỏ
Cuộc sống tất bật sẽ khiến bạn cảm thấy stress vì công việc luôn bận rộn mỗi ngày. Hãy đặt ra cho mình những mục tiêu đơn giản như sẽ dọn dẹp nhà tuần hai lần, hay cố gắng tham gia khóa khiêu vũ một lần mỗi tuần. Bạn sẽ thấy vui vẻ yêu đời khi mình hoàn thành những mục tiêu kia.
7. Cười lớn
Hãy đọc truyện cười, xem phim hài, và cười lên thật sảng khoái. Nụ cười là liều doping mạnh giúp bạn lấy lại sự lạc quan trong cuộc sống.
8. Nghe nhạc
Nghe những bản nhạc yêu thích và nhảy theo điệu nhạc, hát to lên nếu bạn muốn. Âm nhạc hàn gắn và thấu cảm những nỗi buồn trong bạn, khiến nỗi buồn trong lòng bạn tan biến dần.
9. Đọc sách
Chìm đắm vào một cuốn sách hay như Đèn không hắt bóng hay Ruồi Trâu, khóc cười cùng nhân vật sẽ giúp bạn thoát ra tâm trạng u ám đang đeo bám.
10. Hãy nhớ rằng ngày mai là một ngày mới

Những gì đem đến cho bạn những nỗi muộn phiền ngày hôm nay sẽ là một động lực mang đến những điều tốt đẹp cho bạn vào ngày mai. Khi mặt trời thức giấc bạn sẽ thấy một con đường mới để bước đi và vươn tới những điều tốt đẹp.

Sưu tầm

Không bao giờ quá muộn để thực hiện ước mơ

Không bao giờ quá muộn để thực hiện ước mơ
Bạn phải có một mơ ước cho mình. Khi không còn ước mơ nữa, khi ấy là bạn đã chết.
Ngày đầu tiên ở trường, sau khi giáo sư giới thiệu về bản thân, ông đã đố chúng tôi xem trong lớp có gì khác lạ. Tôi đứng lên và nhìn xung quanh thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Tôi quay lại và thấy một cụ già nhỏ bé, nhăn nheo đang mỉm cười – một nụ cười bừng sáng.
Bà nói: “Chào cậu, tôi tên là Rose. Tôi tám mươi bảy tuổi. Tôi bắt tay cậu một cái được không?”. Tôi cười to và vui vẻ đáp lại: “Dĩ nhiên rồi!”, và thế là bà cụ bắt tay tôi một cái thật chặt.
- Sao bà lại đi học vào cái tuổi còn quá ‘ngây thơ’ này? – tôi đùa.
Bà cũng đùa lại:
- Tôi tới đây tìm một người chồng giàu có, làm đám cưới, có thêm vài đứa nhóc, rồi nghỉ hưu và đi du lịch.
“Ối, bà hài hước thật!”, tôi thực sự tò mò muốn biết cái gì đã thúc đẩy bà cụ thử sức vào cái tuổi này.
- Tôi luôn mơ ước được đi học đại học, và bây giờ thì tôi được đi học đây! – bà cụ nói.
Sau buổi học, chúng tôi đi về hội quán sinh viên để làm một ly socola nóng. Tôi và bà đã trở thành bạn ngay sau đó, và chỉ sau ba tháng chúng tôi đã cùng nhau tan lớp, tiếp đó là những câu chuyện không bao giờ dứt. Tôi luôn thích thú lắng nghe “cỗ máy thời gian” này, nghe bà chia sẻ những kinh nghiệm và những triết lý thâm thúy về cuộc đời.
Trong năm đó bà Rose đã trở thành biểu tượng của trường tôi. Bà kết bạn ở bất cứ nơi nào bà đến chơi. Bà thích ăn mặc lịch sự trước mọi người. Cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose đến nói chuyện trong một bữa tiệc của đội bóng, và tôi không bao giờ quên được những gì bà đã nói với chúng tôi. Bà trang trọng bước lên bục, mỉm cười và nói:
“Chúng ta không nên ngừng hoạt động. Có bốn bí quyết để có được tuổi trẻ, hạnh phúc và thành công. Đó là:
- Bạn phải cười và tìm thấy một chuyện vui, hài hước mỗi ngày.
- Bạn phải có một mơ ước riêng cho mình. Khi không còn ước mơ nữa, khi ấy là bạn đã chết. Có bao nhiêu người quanh chúng ta, tuy đi đi lại lại đó mà không biết mình đã chết.
- Có một sự khác biệt lớn giữa già đi và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trọn trên giường một năm, không có được bất cứ sự cống hiến nào cho cuộc đời, bạn sẽ già đi thành người 20. Ai rồi cũng phải trải qua điều này, thậm chí không cần tài năng và danh vọng gì bạn cũng sẽ già đi trong nay mai. Trong khi đó, nếu biết tìm ra những cơ hội để trải nghiệm và hoàn thiện, bạn sẽ không bị già đi mà sẽ còn trưởng thành hơn rất nhiều.
- Cuối cùng, đó là không hối tiếc. Bọn lớn tuổi chúng tôi thường không tiếc những gì mình đã làm, mà chúng tôi chỉ tiếc những gì mình chưa làm. Chỉ những người còn mang hối tiếc mới là người sợ chết”.
Bà kết thúc bằng cách hát cho chúng tôi nghe bài “Đóa hồng”. Bà “thách” bọn tôi học thuộc lời ca và sống như lời bài hát đó.

Vào một ngày cuối năm, trước lễ tốt nghiệp chừng một tuần, bà Rose ra đi thanh thản sau một giấc ngủ dài. Hơn hai nghìn sinh viên của trường đã đến dự lễ tang của bà – người bạn đồng môn đã dạy cho chúng tôi bài học: không bao giờ là quá trễ để thực hiện điều mình ao ước.

Sưu tầm

Đời này ta còn được gặp bố mẹ mấy lần?

Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa?
Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!
Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.
Cha mẹ luôn là những người thân yêu nhất của bạn! Đừng quên điều đó
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua…
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.
Trên đất bạn (Trung Quốc) mà sao nghe câu chuyện lại thấy giống với cuộc sống đang diễn ra trên quê hương mình đến vậy! Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?
Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: “Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là “hai, ba lần gì đó” rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là “chúng nó bận việc không về được à?”. Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay “thắc mắc” vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa…

Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?

Sưu tầm

Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng của bạn!

Nghĩ đến cái chết sẽ rất nhiều người sợ hãi. Vâng, chết thì ai mà không sợ chứ, tôi cũng đã từng như thế và hẳn người đang đọc bài này cũng từng một lần có chung nỗi sợ với tôi. Không ai muốn chết, kể cả những người muốn lên thiên đàng cũng không muốn chết để được đến đó. Tôi chắc chắn như vậy vì xưa nay chưa có trang viết nào ghi lại rằng ở đâu có một người muốn lên thiên đàng nên anh ta treo cổ…Tuy nhiên như Steve Jobs nói “ cái chết là đích đến của mọi người không ai có thể thoát khỏi nó và nó cần phải thế. Vì cái chết có lẽ là một sáng tạo tuyệt với nhất của cuộc sống, nó là tác nhân làm thay đổi cuộc sống. Nó xóa sạch cái cũ và mở đường cho cái mới”.
Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng của bạn!
Nếu cái chết đã là đích đến của tất cả mọi người, là quy luật của tạo hóa thì cớ gì phải sợ, sao không sống như nay là ngày cuối cùng của bạn có phải cuộc sống sẽ có nhiều ý nghĩa và hữu ích hơn không! Nghĩ như thế bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, bởi bạn đã trơ trụi rồi, bạn chút bỏ được tất cả áp lực, gánh nặng trước đó mang theo. Bạn chẳng còn gì phải xấu hổ cả. Bạn hoàn toàn thoát ra ngoài khuôn khổ bó hẹp hàng ngày để làm những việc mà bạn cho là quan trọng nhất đời mình, cho là vĩ đại. Bạn cần phải làm nó ngay tránh lan man với những gì vô bổ không cần thiết. Nếu nghĩ như thế, bạn sẽ làm được nhiều việc có ý nghĩa hơn, dành cho những người thân của bạn nhiều tình yêu thương hơn, quan tâm chăm sóc họ nhiều hơn và sẽ ngăn lại được những lời nói, những hành động làm tổn thương đến họ. Nếu nghĩ như thế, bạn trân trọng hơn những gì mà cuộc sống đã ban tặng cho bạn và bạn biết cần phải làm gì để tặng lại cho cuộc sống. Nếu nghĩ như thế, bạn sẽ sẻ chia nhiều hơn, bởi như người ta nói niềm vui sẽ được nhân đôi và nỗi buồn sẽ vơi đi một nửa khi ta sẻ chia nó với một người. Bạn cũng sẽ biết tha thứ cho những lỗi lầm của người khác vì bạn chỉ còn một ngày, thời gian đâu dành cho hận thù, giận dỗi nữa.

Khi chúng ta sinh ra, chúng ta là cái mới nhưng rồi chúng ta già đi và chết để những cái mới khác được sinh ra. Đó là sự thật đáng tin nhất, là quy luật của cuộc sống này. Vì vậy chúng ta chỉ có một quỹ thời gian nhất định để hoàn thành tất cả các mục tiêu của đời mình nên đừng phí phạm bằng cách sống cuộc đời của người khác, suy nghĩ và quan điểm sống của người khác. Cũng đừng phí phạm thời gian quý báu ấy để làm những việc vô nghĩa, hay sống tạm bợ không mục tiêu, không lý tưởng…Bạn là một cá nhân độc lập, có ước mơ, có lý tưởng và khát vọng của riêng bạn mà chỉ có bạn mới biết. Bạn có quyền lấy ai đó làm mục tiêu để hướng tới và vượt qua chứ không phải bạn phấn đấu để trở thành họ. Đó là một sự sao chép đáng xấu hổ dù bạn có đạt được điều đó đi chăng nữa. Hãy hành động theo những gì trái tim và trực giác bạn mách bảo chứ không phải những rung động từ tư tưởng bên ngoài, bởi ai cũng chỉ sống có một lần. Khi đã chết rồi dù bạn có muốn cũng không thể làm những gì mà khi sống trái tim bạn mách bảo, dẫu rằng người ta vẫn nói có một thế giới nào đó bên kia nhưng có ai từ đó trở về để nói với chúng ta rằng ở đó ra sao đâu!

Sưu tầm

Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống

Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định…
Dạo này tớ thấy cậu gầy đi nhiều, dù cậu vẫn tươi cười và nói huyên thuyên, nhưng tớ cảm nhận rằng cậu đang có tâm sự, chẳng qua cậu đang cố ép mình vui trước mặt mọi người thôi.
Có lẽ cậu sợ mọi người biết cậu đang buồn phải không? Cậu không muốn ai thương hại mình! Đừng che giấu những nỗi buồn của mình bằng những cảm xúc không có thật!
Cậu, dạo này mất ngủ triền miên, đêm online rất khuya ngồi trước máy mà chẳng biết phải làm gì, cứ nhìn như thế, cứ gõ những dòng vô nghĩa trong bản word và xóa đi lúc nào chẳng hay.
Cậu mở máy như một thói quen và cứ nhìn chăm chăm vào màn hình. Cậu mong tìm được một người bạn cũng online khuya như cậu, mong tìm được một ai đó để tâm sự, một chút thôi, nhưng dường như cậu đang thất vọng?
Cậu biết đấy,có đôi lúc nhìn sang bên cạnh, cậu chẳng thể tìm thấy ai. Có đôi lúc cậu cần một người để lắng nghe, nhưng đâu phải mọi việc lúc nào cũng suôn sẻ.
Tớ đã nghe đâu đó một câu nói “những người hay cười là những người dễ buồn nhất” cậu hay cười, nụ cười của cậu làm nhiều người vui lây, lúc ấy cậu rạng rỡ và xinh đẹp hơn bao giờ hết nhưng có đôi lúc tớ… mong nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu, tớ muốn nhìn thấy cậu được chính là mình – một trái tim yếu đuối luôn cần được sẻ chia.
Xin cậu đừng sợ người khác thấy mình gục ngã mà cố làm ra vẻ như mình đang mạnh mẽ và đừng cố lao vào một việc gì đấy, miệt mài, say mê như để thời gian trôi qua thật nhanh, để cậu quên đi một chuyện gì đó không vui đến khi mệt nhoài.
Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống
Đã làm người ai cũng vậy thôi, ai cũng có lúc yếu đuối và mệt mỏi. Quan trọng là cậu phải biết đối mặt với bản thân mình cậu hãy khóc khi nào cậu muốn, đừng ngại người khác cười mình, cậu hãy khóc vì bản thân mình!
Nhiều khi cậu tự hành hạ bản thân mình. Tớ biết khi ấy cậu thực sự bối rối. Tớ cũng hiểu khi ấy cậu thấy rất mệt mỏi và bốc đồng, tớ sợ mỗi lúc cậu buồn, nỗi buồn của cậu quá lớn, thì cậu sẵn sàng làm những việc tồi tệ nhất có thể. Chỉ trong lúc đó mà thôi. Nhưng … xin cậu hãy nghe tớ. Không ai thương cậu bằng chính bản thân mình đâu … là cậu mà thôi!
Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định.
Vì thế mà, hãy cứ yêu thương, hãy cứ ước mơ, hãy cứ là chính bản thân mình, hãy buông tay khi không thể níu giữ, hãy cứ khóc đi nếu như sức chịu đựng vượt qua giới hạn của bản thân và ngủ một giấc thật dài thật sâu để những nỗi buồn sẽ trôi vào quên lãng… Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống!

Quay trở về với cậu của ngày hôm qua, tươi vui, trong sáng và đầy sức sống của cô gái tuổi đôi mươi nhé, được không?…

Sưu tầm

Nên và không nên

Có những điều bạn nghĩ rằng nó sẽ làm bạn tốt hơn nhưng không phải vậy. Dưới đây là một số điều bạn nên và không nên:

1. Không nên giấu diếm cảm xúc của mình quá nhiều.

Bạn nghĩ rằng mọi người sẽ yêu quý bạn hơn nếu lúc nào nụ cười cũng thường trực trên khuôn mặt bạn. Đôi khi điều đó là đúng, người ta sẽ thấy bạn là một người đáng yêu, lạc quan và dễ gần. Nhưng nếu phải giả tạo quá nhiều như vậy, bạn sẽ tự mang đến cho mình sự mệt mỏi. Và chuyện cười cả ngày sẽ biến bạn thành một người bị chai sạn cảm xúc. Tốt nhất là hãy thể hiện rõ tình cảm thật của mình, hãy buồn khi bạn buồn, hãy khóc khi bạn muốn khóc, và gào lên khi bạn sợ hãi. Đừng bao giờ đeo cái mặt nạ cho mình bởi nếu bạn làm như vậy thì bạn cũng sẽ chỉ nhận được những nét mặt tương tự mà thôi.

2. Không nên tỏ ra quá thận trọng.

Tất nhiên biết thận trọng là tốt nhưng để thận trọng thành rón rén thì hỏng hẳn. Bạn đang muốn đi làm thêm nhưng lại sợ không biết mình có đủ khả năng hay không? Bạn không dám kêu khi thấy một tên cướp đang móc ví của người bên cạnh mình vì sợ nó….. đánh mình.Bạn thấy mình có khả năng thiết kế nhưng không dám đi thi vì sợ. …trượt. Nếu thận trọng kiểu đó thì chắc chắn bạn không thể đạt được thành công và cũng không được nếm trải cảm giác thử thách. phải mạnh dạn hơn và làm bất kỳ việc gì khi có cơ hội. Hãy tập ngã trước khi biết đứng vững.

3. Không nên xây dựng quá nhiều tham vọng.

Bạn muốn là người thật thành công, bạn muốn có thật nhiều tiền, bạn muốn đạt được những địa vị thật cao trong xã hội, bạn muốn có mọi thứ và bạn cắm đầu theo đuổi những tham vọng xa vời đó. Bạn có hiểu thành công nghĩa là gì không? Thay vì cố gắng giành được mọi thứ, bạn hãy cố gắng đạt được những gì thích hợp và tốt nhất cho bản thân bạn. Điều gì quan trọng và cần thiết nhất cho bạn trong thời điểm hiện tại? Hãy tự lên kế hoạch cụ thể và thực hiện từng bước một. Chúng ta có thể làm được bất kỳ việc gì nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc, hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau đấy.

4. Không nên quá xét nét bản thân mình.

Bạn luôn lo lắng cho rằng mình kém cỏi nhất quả đất, bạn cảm thấy ai cũng hơn mình, đôi khi bạn cảm thấy mình thật vô dụng và sự có mặt của bạn quả là thừa thãi. Đây là một trong những cách tự giết mình hiệu qủa nhất. Hãy hiểu rằng ai cũng có cá tính và tài năng riêng của mình. Vấn đề bây giờ là bạn phải phát huy và chứng tỏ nó cho mọi người thấy, chứ không phải rầu rĩ và buông xuôi như vậy. Nếu bạn không yêu bản thân bạn thì sẽ chẳng ai yêu bạn đâu. Thứ duy nhất hoàn toàn thuộc về bạn chính là bạn thân bạn. Hãy giữ gìn và làm cho mọi người cảm thấy nó tuyệt vời thế nào nhé.

5. Và những gì bạn nên ghi vào bộ nhớ.

- Nên yêu quý và tự đối xử tốt với bản thân bạn giống như bạn đối xử với những người bạn yêu quý.
- Hãy đối xử với mọi người theo cách mà bạn muốn mọi người đối xử lại với mình.
- Không phải quá cổ hủ nhưng bạn cũng đừng bỏ qua những gì thuộc về truyền thống, hãy biết kính trọng những người hơn tuổi mình.

- Dành thời gian chú ý đến sức khoẻ của mình

Sưu tầm

Tôi biết 20 năm nữa… bạn sẽ hối tiếc điều gì!

Tôi đã trải qua rất nhiều điều không may trong cuộc sống và giờ ở lứa tuổi gần đất xa trời, tôi cũng như bao người khác lại ước gì. Và tôi biết những bạn trẻ đang ở tuổi 20, 30 bây giờ, sau hai mươi năm nữa họ sẽ lại nói câu Ước gì, giá như…
Ở những giây phút tồn tại cuối cùng của cuộc đời, con người ta mới nhận ra rằng mình thật ngu ngốc khi đã không làm những công việc đơn giản như thế. Những điều tưởng chừng như nhỏ nhoi nhưng lại vô cùng giá trị đã bị chúng ta bỏ quên mà thay vào đó là những tham vọng theo tiếng gọi của vật chất.
Bạn có biết khi trên cơ thể còn vương lại những nhịp thở cuối cùng, con người ta sẽ hối tiếc và trăn trở về những điều gì nhất không? Nếu bạn biết được những điều này, bạn sẽ có thể thực hiện nó ngay từ bây giờ để không phải dẫm lên con đường cũ của họ. Thay vào đó, bạn sẽ mãn nguyện nhắm mắt đi về Thế Giới bên kia khi số mệnh của mình kết thúc.
Tôi biết 20 năm nữa… bạn sẽ hối tiếc điều gì!
Nhiều năm chăm sóc và gần gũi những bệnh nhân nặng ở giai đoạn cuối, nữ y tá Bronnie Ware (người Australia) được nghe họ kể về những điều trăn trở hay hối tiếc vì đã không làm được khi còn khoẻ mạnh. Tất cả ký ức từ những cuộc trò chuyện trên được Bronnie đưa vào cuốn sách vừa xuất bản mang tên “The top five regrets of the dying” (tạm dịch là “năm điều tiếc nuối nhất của người đang hấp hối”). Trong đó, nữ y tá diễn tả rất cặn kẽ về những điều mà người ta phải đối diện khi ở vào giai đoạn cuối cuộc đời. Qua đó mỗi người cũng chúng ta có thể học hỏi và rút kinh nghiệm.
Sau đây là 5 điều hối tiếc phổ biến nhất, mà đa phần người ta đều nói rằng họ muốn thay đổi nó nếu như được lựa chọn lại:

1. “Tôi ước gì đủ can đảm để bày tỏ cảm xúc của mình”

“Nhiều người luôn kìm nén cảm xúc của mình chỉ vì muốn ‘dĩ hoà vi quý’ với mọi người. Hệ quả là họ phải sống một cuộc sống tầm thường và không trở thành người như họ thực sự mong muốn. Nhiều người vì thế mà bị ức chế, phẫn uất dẫn đến bệnh tật”.

2. “Ước gì tôi đã để bản thân mình được sống hạnh phúc hơn”

“Đây là nỗi hối tiếc phổ biến. Thật ngạc nhiên bởi nhiều người đã không nhận ra điều này rằng, cuối cùng hạnh phúc là một sự lựa chọn. Họ bị mắc kẹt trong những khuôn mẫu và thói quen cũ, nó tạo cho họ cảm giác ‘thoải mái’ giả tạo. Nỗi sợ hãi phải thay đổi bản thân khiến họ phải sống giả vờ với người khác cũng như với chính bản thân họ”.

3. “Tôi ước gì mình đã không làm việc quá cật lực”

“Đây là điều được thổ lộ từ những nam bệnh nhân mà tôi đã từng chăm sóc. Họ đã bỏ lỡ tuổi trẻ của con cái cũng như mối tương quan vợ chồng. Mặc dù các nữ bệnh nhân cũng nói về điều này nhưng hầu hết họ thuộc thế hệ cũ, thời mà phụ nữ không phải là người trụ cột gia đình. Trong khi đó tất cả những nam bệnh nhân mà tôi chăm sóc đều giãi bày sự hối hận sâu sắc vì đã bị cuốn vào vòng xoáy công việc để mưu sinh”.

4. “Ước chi tôi có đủ can đảm để sống một cuộc đời đúng nghĩa là của mình chứ không phải là cuộc đời mà mọi người mong muốn cho tôi”.

Lý giải về điều này, tác giả viết: “Đây là điều hối tiếc nhất của tất mọi người. Khi mà con người ta nhận ra rằng cuộc đời mình sắp kết thúc và nhìn lại rõ ràng mọi thứ đã qua. Thật dễ dàng nhận ra cả một nửa những ước mơ ấy vẫn chưa thực hiện được cho đến khi phải nhắm mắt xuôi tay cho dù bản thân họ đã lựa chọn như thế. Sức khỏe mang lại sự tự do nhưng chỉ có ít người nhận ra cho tới khi nó mất đi”.

5. “Giá như tôi ước vẫn giữ được liên lạc với bạn bè của mình”

Theo Bronnie, thông thường người ta không nhận ra tầm quan trọng và giá trị thực sự của những người bạn cũ cho đến thời điểm vài tuần lễ trước khi chết, song lúc đó thì họ không thể tìm lại được nữa. “Nhiều người đã quá mải mê vun vén cho cuộc sống riêng của mình mà quên đi mối dây giao kết với bạn bè. Cũng có nhiều người hối hận sâu sắc vì đã không dành thêm thời gian và những nỗ lực đáng có cho bạn bè. Tất cả họ đều nhớ đến bạn bè khi sắp lìa đời”, tác giả cuốn sách viết.
Bạn thấy mình có đang làm những việc mà chính họ đang hối tiếc không? Nếu có thì bạn hãy tự cảm thấy hạnh phúc vì mình đã được biết đến những thông tin này từ cô y tá đầy tình người nhé! Rồi ngay sau đó, bạn hãy giúp chính mình thoát khỏi những sai lầm đó để bạn không phải lặp lại những điều hối tiếc như họ.
Và khi cuốn sách này ra đời, những đọc giả của chúng đã thật cảm động để đưa ra những lời từ trái tim. Dạo quanh những blog của những đọc giả của cuốn sách này, chúng tôi bắt gặp được một bài viết thật ý nghĩa và sâu sắc như sau:
Cuộc đời là của chúng ta và chỉ mỗi người mới biết được mình cần gì từ cuộc sống. 18 tuổi chúng ta đứng giữa những lựa chọn khác nhau của cuộc đời, những ngã rẽ, những quyết định khiến không ít người trong số chúng ta phải kiên quyết mới giành được quyền quyết định.
Một người ca sỹ hát rong đã nói với vị linh mục rằng: Cả đời con đã dùng tiếng hát để nuôi dưỡng 6 đứa con của con và ao ước lớn nhất của cuộc đời là đi khắp nước Mỹ để biểu diễn những bài ca yêu thích và con đã làm được! Thế nên con chẳng có gì đế nuối tiếc cả!
Biết rằng sẽ rất lâu mới làm được những điều mình muốn, nhưng tôi sẽ không từ bỏ ước mơ và niềm đam mê của mình. Bởi vì một khi không còn chúng cuộc sống của tôi sẽ không còn ý nghĩa! Thế nên tôi sẽ sống và làm tất cả những gì mình muốn để sống một cuộc đời không hối tiếc! Bởi vì tôi chỉ có duy nhất một lần được sống là chính tôi!

Không phải ai cũng ý thức được điều này để sống một cuộc đời không hối tiếc! Nhiều người khi sắp từ giã cuộc đời vẫn còn nuối tiếc bởi vì họ đã sống một cuộc đời vô vị và nhạt nhẽo như thế! Tại sao khi còn khỏe mạnh không sống với những điều mình muốn để lúc bấy giờ phải ngồi hối tiếc!

Sưu tầm

Bán lược cho sư

Một công ty nọ muốn tuyển người bán hàng giỏi đã trao cho mỗi người trong hàng trăm ứng viên, 100 chiếc lược và đề nghị họ đến các chùa để bán. Cái oái oăm là ở chùa sư đã xuống tóc, làm gì có nhu cầu sử dụng lược. Mà không có nhu cầu thì sao bán được hàng. Hàng trăm người đã ra đi nhưng hầu hết bó tay. Tuy thế có ba người bán được hàng.
Người thứ nhất mang lược đến chùa vừa chào hàng đã bị các vị sư mắng và cho rằng anh này giễu cợt họ không có tóc, nên đuổi đi. Nhưng anh này vẫn cắn răng chịu đứng cầu xin họ mua lược. Cuối cùng, một vị sư thương tình mua giùm một chiếc lược.
Người thứ hai, sau khi đi vòng quanh một ngôi chùa trên núi, tóc bị gió thổi tung xác xơ, anh ta xin gặp sư trụ trì. Ðược gặp, anh ta chắp tay niệm “nam mô” và thưa rằng: “trên núi cao gió thổi mạnh, các thiện nam tín nữ đến đây dâng hương mà tóc tai rối bù, e không thành kính trước cửa Phật. Xin nhà chùa chuẩn bị một vài chiếc lược để trước lúc dâng hương các phật tử chải tóc cho gọn gàng, không bù rối”. Nghe anh ta nói có lý, sư trụ trì đồng ý mua lược. Nhà chùa có 10 lư hương nên mua 10 chiếc lược cho anh ta.
Còn người thứ ba, anh ta đến thẳng ngôi chùa lớn nhất vùng quanh năm hương khói nghi ngút. Anh xin gặp thượng toạ trụ trì mà thưa rằng: “Bạch thầy, chùa ta lớn nhất vùng, ngày nào cũng có hàng trăm tín đồ đến thắp hương. Phàm là người dâng hương, ai cũng có tấm lòng thành cúng quả. Chùa lớn như chùa ta, thiết tưởng cũng nên có chút tặng phẩm khuyến khích người làm việc thiện. Con có mang theo ít lược của công ty. Thầy có thư pháp hơn người, xin viết lên lược ba chữ “Lược tích thiện” làm tặng phẩm. Món quà này thật nhiều ý nghĩa”. Nhà chùa nghe ra, cũng hứng thú và mua liền 1000 chiếc lược làm quà.
Như vậy, trong ba người bán lược cho sư, công ty đánh giá họ thế nào?
Người thứ nhất thuộc mẫu bán hàng cổ điển, cần cù nhẫn nại và kiên trì. Người thứ hai có năng lực quan sát, suy đoán sự việc, dám nghĩ dám làm. Còn người thứ ba, anh ta nghiên cứu phân tích kỹ nhu cầu và tâm lý của đám đông, có ý tưởng tốt, lại có giải pháp cụ thể nên đã mở ra một thị trường tốt cho sản phẩm. Ðây xứng đáng là người bán hàng giỏi của công ty. Anh ta đã được tuyển mộ làm phụ trách bán hàng.

Nhờ có Lược tích thiện làm quà tặng mà một đồn mười, mười đồn trăm, dân chúng đổ về đây dâng hương rất đông, danh tiếng chùa càng lừng lẫy và phương trượng chùa đã ký hợp động mua hàng nghìn chiếc lược của công ty. Rõ ràng, ở một nơi tưởng như không có nhu cầu, nếu chịu khó quan sát, phân tích các mối quan hệ, sẽ có thể phát hiện nhu cầu hoặc tìm cách kích cầu để bán hàng.

Sưu tầm

Tình Thương, Giàu Sang và Thành Đạt

Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy có 3 cụ già râu tóc bạc phơ đang ngồi trên phiến đá ở trước sân nhà. Bà không quen biết họ, nhưng với con người tốt bụng, bà lên tiếng nói: "Tôi không quen biết các cụ nhưng chắc là các cụ đang đói bụng lắm, vậy xin mời các cụ vào nhà tôi dùng một chút gì cho ấm bụng nhé... ".

- Ông chủ có ở nhà không thưa bà.... Một cụ cất tiếng ái ngại hỏi.

- Dạ thưa không, nhà tôi đi làm chưa về. Người phụ nữ trả lời.

- Thế thì chúng tôi không thể vào nhà của bà bây giờ được, bà ạ.

Đến chiều khi người chồng đi làm về, người phụ nữ kể lại chuyện cho chồng nghe. Nghe xong người chồng bảo vợ: "Vậy thì bây giờ em hãy ra mời ba cụ ông vào, nói với mấy cụ rằng anh đã về và muốn mời họ vào". Người vợ làm theo ý của chồng, bà bước ra sân mời cả ba cụ cùng vào.

- Rất tiếc thưa bà, cả ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được. Họ đồng thanh đáp.

- Vì sao lại thế thưa các cụ.... Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

Một cụ già bèn đứng dậy từ tốn giải thích:

- Cụ ông này tên là Giàu Sang, còn kia là cụ ông Thành Đạt, và còn lão già đây là Tình Thương. Bây giờ bà hãy vào nhà hỏi ông nhà xem sẽ mời ai trong ba lão chúng tôi vào nhà trước nhé. Người phụ nữ đi vào nhà và kể lại sự việc cho chồng.

- Ồ vậy thì tuyệt quá! Người chồng vui mừng nói.

- "Vậy thì tại sao chúng ta không mời cụ ông Giàu Sang vào trước. Cụ là điềm phước rồi đây, sẽ cho chúng ta nhiều tiền bạc của cải sung túc". Nhưng người vợ lại không đồng ý. "Nếu vậy thì tại sao chúng ta lại không mời cụ Thành Đạt vào trước chứ... Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể. " Hai vợ chồng cứ tranh cãi một lúc mà vẫn chưa đi đến quyết định.

Cô con gái nãy giờ đứng nghe yên lặng ở góc phòng bỗng lên tiếng nhỏ nhẹ: "Ba mẹ ạ, tại sao chúng ta không thử mời ông già Tình Thương vào nhà trước đi. Nhà mình khi ấy sẽ tràn ngập tình thương yêu ấm áp, và ông già sẽ cho gia đình chúng ta thật nhiều hạnh phúc. "

- "Có lẽ con gái mình nói đúng". Người chồng suy nghĩ rồi bảo vợ, "Vậy thì em hãy mau ra ngoài mời cụ Tình Thương vào trước đi vậy. "

Người phụ nữ ra ngoài và cất tiếng mời, "Gia đình chúng tôi xin hân hạnh mời cụ Tình Thương làm vị khách mời đầu tiên vào với gia đình của chúng tôi". Cụ già Tình Thương từ tốn đứng dậy và chầm chậm bước vào nhà. Nhưng hai cụ già kia cũng từ từ đứng dậy và bước theo cụ già Tình Thương...

Rất đỗi ngạc nhiên, người phụ nữ bước lại gần hai cụ Giàu Sang và Thành Đạt hỏi:

- "Tại sao hai cụ cũng cùng vào theo... Các cụ đã chẳng nói là cả ba cụ không thể vào nhà cùng một lúc sao". Khi ấy cả hai cụ cùng trả lời: "Nếu bà mời cụ Giàu Sang hay Thành Đạt tôi đây, thì chỉ một trong hai chúng tôi vào nhà được thôi, nhưng vì bà mời cụ ông Tình Thương, nên cả hai chúng tôi cũng sẽ vào theo. Bởi vì ở đâu có Tình Thương thì ở đó sẽ có Giàu Sang và Thành Đạt đó bà ạ".


Nguồn sưu tầm

Điều Giản Dị

ơn 10 giờ đêm, anh mệt mỏi bước lên được căn hộ tầng 10 của mình. Chợt sững người, dưới ánh sáng vàng vọt ở hành lang, người bạn cũ thời đại học đang ngồi nhẫn nại chờ đợi. Cuộc gặp sau gần chục năm xa được anh đón nhận bằng câu hỏi: "Lâu nay biến đi đâu thế, chắc nhân dịp gì mới ghé?...". Bạn làm nghề đi đo đạc địa chính thay đổi địa điểm công việc nay đây mai kia, mà chỉ toàn ở ngoại thành thôi, chẳng mấy khi gặp bạn gặp bè. "Lâu quá không có tin tức gì về bạn bè, tao nhớ tụi bay, thế là bắt xe ôm đi mấy chục cây số về đây, chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi".
Gợn lên trong anh một cảm giác có lỗi. Cái cảm giác của những kẻ sống thu mình ở thành thị quá lâu, bị bao chặt bởi một kiểu sống theo quan hệ mùa vụ, nhân dịp... Bạn bè, đồng nghiệp đến thăm nhau cứ "hẹn có dịp rảnh...", để rồi chỉ sau vài chục phút lại gặp nhau trong quán nhậu rỉ rả, lại cười chào vờ như chẳng có lời hẹn đã qua. Thậm chí dạo anh mới đi làm, một đồng nghiệp còn khuyên rất chân thành: "Nếu các sếp không mời thì chớ tự tiện đến nhà thăm, kẻo không lại bị cho là dòm ngó hoặc là đến để tâu hót, nịnh nọt...". Những định kiến cứ như vây bọc những con người thị thành...
Cái bắt tay của bạn bóp thật chặt dứt anh ra khỏi những suy nghĩ miên man. Thế là bạn đi... Anh ngồi bệt xuống chỗ bạn vừa đứng lên, lại miên man: Giá mà người ta luôn có thể đến thăm nhau với một lý do giản dị như thế, vì còn nhớ về nhau...

Báu Vật

Để nhận thức được giá trị của một tháng
Hãy hỏi bà mẹ vừa sinh con chưa đầy tháng tuổi.
Ðể nhận thức được giá trị của một tuần
Hãy hỏi biên tập viên của một tuần báo.
Ðể nhận thức được giá trị của một giờ
Hãy hỏi những người yêu nhau đang chờ cuộc hẹn.
Ðể nhận thức được giá trị của một phút
Hãy hỏi người vừa trễ một chuyến xe.
Ðể nhận thức được giá trị của một giây.
Hãy hỏi người vừa trải qua một tai nạn trong gang tấc.
Ðể nhận thức được giá trị của một sao
Hãy hỏi những vận động viên vừa đoạt huy chương vàng Olimpic.
Hãy trân trọng mỗi phút giây mà bạn có
Hôm qua là lịch sử
Ngày mai là một bí ẩn còn đó
Còn hôm nay là một món quà mà chúng ta có được.
Ðó là lí do mà chúng ta gọi đó là "hiện tại".

Ba Người Thầy Vĩ Đại

Trí tuệ không phải là trí tuệ nếu chỉ được rút ra từ sách vở - Horace
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?”
Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.
Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với tên trộm”.
Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!” Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?” và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ.” Ta chưa bao giờ thầy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.
Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hàng đêm vẫn quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!”
Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gởi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng bằng hành động.
Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến đã thắp sáng để đặt trong đền thờ.
Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp sáng cây nến này phải không?” Đứa bé đáp: “Thưa phải.” Đoạn ta hỏi: “Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thóang sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?”
Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?”
Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.
Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật. Người thầy là người thông qua đó ta bắt đầu học cách học hỏi.

Bạn Có Nghèo Không?

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo. "Ðây là một cách để dạy con biết quí trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" - người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười:
- Chuyến đi như thế nào hả con?
- Thật tuyệt vời bố ạ!
- Con đã thấy những người nghèo sống như thế nào rồi đấy!
- Ồ vâng.
- Thế con đã rút ra được điều gì từ chuyến đi này?
Ðứa bé không ngần ngại trả lời:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân, họ thì có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống, và họ có những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở cho nhau.
Ðến đây người cha không nói gì cả.
- Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ quá tầm tay. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Ðiều đó phụ thuộc vào cách nhìn, đánh giá và hoàn cảnh mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

Khi đàn ông tuổi 30

Đàn ông 30 sau khi đi qua cả một thời trai trẻ nhiệt huyết, bốc lửa của tuổi 20, đã đi, đã đến đã chinh phục, đã thất bại, đã trải qua những cảm xúc thăng hoa tuyệt vời cũng như cảm giác cay đắng tưởng như tận cùng. Nhìn lại những tháng năm đi qua bỗng thấy hun hút trống trơn có lúc giật mình thoảng thốt.
***
Những năm 20, người ta có thể diện một chiếc quần bò lỗ chỗ, mặc pull in hình Manowar, tự tin đeo khuyên tai, tự chọn cho mình màu tóc ưa thích. Khi 30, người ta bắt đầu chuộng hơn quần âu, một sơ mi măng séc là phẳng. Người ta cũng bắt đầu chọn cho mình một chiếc caravat hợp tâm trạng. Khi 30 còn diện bò bạc phếch, nhuộm tóc khác màu đen đã có cảm giác lạc điệu.
Những năm 20, người ta uống bia uống rượu đến mức ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy thấy ngổn ngang bạn bè, ngổn ngang nôn mửa. Đàn ông 30 tối bắt đầu nhìn đồng hồ căn giờ ngủ, không quên súc miệng nước muối, cuốn khăn giữ ấm họng. Bắt đầu biết lo cho bản thân hơn. Tần số các cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng giảm dần. Bắt đầu để ý đến sức khỏe và cân nặng.
khi dan ong tuoi 30
Cái thời 20 máu lửa sẵn sàng dựng xe, vác chầy xông vào nhau chỉ vì một lời xúc phạm. Đàn ông 30 bình thản trả lời “không muốn gì cả” khi một thằng oắt con đầu vàng quần côn bó ép xe vào lề đường hất hàm “muốn gì?”. Đàn ông 30 bắt đầu có khái niệm “chỉ số AQ đủ dùng”.
Đàn ông 30 bắt đầu cảm thấy nhu cầu tất yếu cạo râu, sửa gọn lông mũi, xịt nước thơm mỗi khi bước ra khỏi nhà. Đàn ông 30 bắt đầu ăn mặc không theo một hình mẫu, không theo một thần tượng nào. Đàn ông 30 bắt đầu làm đẹp không chỉ dành cho các cô gái mà phần nhiều để cảm thấy đoàng hoàng tự tin tiếp xúc với các đối tác làm ăn, giao dịch. Đàn ông 30 cảm thấy tự tin khi mặc vest.
Đàn ông 30 bắt đầu cho mình cái quyền đòi hỏi một vị trí trong XH, đòi hỏi vai trò của mình trong cuộc sống, trong tổ chức. Nhu cầu muốn khẳng định mình.
Đàn ông 30 đi đường ít khi ngoái lại nhìn theo một cô gái trẻ đẹp để thầm xuýt xoa về thân hình nhưng lại thường xuyên ngoái lại nhìn theo một chiếc xe đẹp hay một người đàn bà nền nã. Đàn ông 30 nhìn thấy vẻ đẹp của người đàn bà 30.
Đàn ông 30 “thèm” một chân dài nhưng “cần” một sự cảm thông, cần một điểm tựa tâm hồn. Đàn ông 30 muốn một mái ấm, tìm cho mình một người đàn bà có thể đi tiếp quãng đường tương lai. Bắt đầu hình dung về ngôi nhà và những đứa trẻ.
Đàn ông 30 là lúc bắt đầu cảm thấy tự tin, cảm thấy được sức gánh của đôi vai mình. Đủ tự tin và bình thản để hứng chịu những thử thách của cuộc đời.
Đàn ông 30 bắt đầu lôi những giấc mơ lóng lánh leng keng một thời tuổi trẻ ra để đổi lấy những mục tiêu thực tế hơn và đôi khi giản dị hơn.
Đàn ông 30 dám nghĩ, dám làm, dám chơi, dám đối mặt với thất bại và cũng dám dừng. Đàn ông 30 bắt đầu phân biệt được ranh giới của sự lố bịnh. Nhìn thấy được cái ngưỡng đủ. Đàn ông 30 đủ tinh tế để vượt qua những giá trị phù phiếm.
Tuổi 30 đàn ông dần tự tin để thấy mình là đàn ông khi đứng trước phụ nữ. Dám nhìn sâu vào mắt đối phương để tìm sự đồng điệu về cảm xúc.
Đàn ông 30 biết yêu và có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình. Cũng biết gìm mình trước những thất bại. Bình thản trước tai họa. Thấm thía được nỗi cô đơn, thấm thía được sự bội bạc, cảm nhận được đến tận cùng sự ấm áp tình người mà con người dành cho nhau. Khác hẳn cái yêu thời 20, yêu và vô trách nhiệm với tình yêu, vô trách nhiệm với chính bản thân mình.
Đàn ông 30 khi nghĩ về gia đình có thêm trách nhiệm. Cậu bé 20 nghĩ về bố mẹ với những sự ràng buộc gò bó khuôn khổ gia đình. Đàn ông 30 nghĩ về bố mẹ ngoài nỗi nhớ còn kèm theo mong muốn mình được làm chỗ dựa, mình được che chở cho gia đình.
Đàn ông 30 đủ tỉnh táo và bình tĩnh trước những đổ vỡ. Độ lượng hơn. Biết cách lý giải cuộc sống. Đàn ông 30 khẽ cười khi nhớ lại những năm 20 hừng hực của đời người. Ngẫm nghĩ và bắt đầu triết lý về tình yêu của những năm nông nổi, gật gù tâm đắc: “đàn ông như cái đĩa CD, cứ quay xung quanh mãi một lỗ thủng”.
Đàn ông 30 bắt đầu ngẫm nghĩ một chút về số phận mỗi khi nhìn lại con đường mình đã đi qua. Đàn ông 30 đã bắt đầu biết sợ.
Đàn ông 30 bắt đầu gắn mình với những ràng buộc để khó khăn hơn khi thực hiện một thay đổi lớn nào trong cuộc đời mình. Cuộc sống của đàn ông 30 không còn là của riêng bản thân anh ta nữa.
Trần Ngọc Hưng

 

Copyright @ 2013 Recycle Soft.